"Bác sĩ, vợ con tôi sao rồi?", Hào sốt ruột hỏi bác sĩ. "Chúng tôi xin lỗi, tôi biết anh chị rất mong đứa con này nhưng đứa bé đã mất trong bụng mẹ", bác sĩ buồn bã nói với Hào.
Cũng trong tập này, Hồng (Ngọc Lan) buồn bực tâm sự với bạn thân về Mô (Thái Hòa). "Anh ấy dám đi tìm chủ nợ để xin hoãn nợ cho tao", Hồng nói.
![]() | ![]() |
Thấy bạn thân vun vén Hồng tới với Mô, cô buồn bã nói: "Trong lòng anh ấy chỉ có một người thôi, chưa bao giờ anh ấy quên người ấy. Người đó mới xuất hiện".
Ở một diễn biến khác, Loan (Huỳnh Hồng Loan) gào khóc gọi Mô ngoài cửa, mong được gặp Hạt Dẻ (bé Suri).
![]() | ![]() |
Đúng lúc này, người chồng hiện tại của Loan chạy đến kéo cô về. Thấy vậy, Mô và Hạt Dẻ cũng kéo tay Loan tạo nên cảnh tượng hỗn loạn.
Liệu, Loan có thực sự nhớ ra Mô và con gái?, Hào sẽ làm gì khi mất đứa con mong chờ bấy lâu nay?, diễn biến chi tiết tập 34 phim Mẹ rơmsẽ lên sóng tối 28/12, trên VTV1.
Những ngày qua, vụ việc gia đình ông Phan Thanh (66 tuổi, trú thôn Vĩnh Long, xã Kỳ Khang) và ông V.X.M. (48 tuổi, trú thôn Hòa Hợp, xã Kỳ Văn), huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh tranh chấp một con trâu cái thu hút sự quan tâm của dư luận và bạn đọc báo Dân trí.
Gia đình ông Thanh trình báo mất con trâu cái 8 năm tuổi khi chăn thả rông ở cánh đồng xã Kỳ Khang vào sáng 11/11. Cùng ngày, gia đình ông M. cho rằng, đã tìm thấy con trâu mất tích suốt gần 2 tháng nên đã đưa về nhà chăm sóc.
Con trâu mà 2 gia đình ở huyện Kỳ Anh tranh chấp sở hữu (Ảnh: Văn Nguyễn).
Công an xã Kỳ Khang đã vào cuộc, dùng nhiều phương pháp phân xử và xác định con vật thuộc sở hữu của gia đình ông Thanh. Việc "xử án" kịp thời của công an đã giúp vụ việc sớm đi đến hồi kết.
Trao đổi với phóng viên Dân trí, luật sư Phan Văn Chiều, Giám đốc Công ty Luật TNHH Hà Châu (Đoàn Luật sư Hà Tĩnh), đánh giá việc Công an xã Kỳ Khang vào cuộc hỗ trợ người dân kịp thời đã mang lại rất nhiều ý nghĩa và đảm bảo được an ninh, trật tự trên địa bàn.
Theo luật sư, đây là vấn đề tranh chấp dân sự, như một số vụ việc trước đây, người dân kiện nhau ra tòa sẽ mất rất nhiều thời gian, có thể sẽ kéo dài vài năm, thậm chí 3-4 năm.
Bởi, để xác định được, cơ quan chức năng cần xét nghiệm ADN của con vật hoặc xác định qua tập quán của người dân và thói quen con vật.
Luật sư cho rằng, khi đã ra tòa, tình cảm giữa các bên gia đình sẽ mất đi. Hơn nữa, chi phí để theo đuổi vụ kiện sẽ tốn rất nhiều như án phí, tiền giám định, chi phí đi lại, ăn uống.
"Thậm chí, có vụ việc, chi phí khi ra tòa còn nhiều hơn cả giá trị vật nuôi. Vì vậy, việc công an vào cuộc kịp thời đã giúp người dân tránh được những điều đó", luật sư Phan Văn Chiều nêu quan điểm.
Bi hài những vụ xét nghiệm ADN để xác định chủ vật nuôi
Vụ việc trên làm dư luận nhớ đến các vụ tranh chấp trâu, bò ở nhiều vùng quê trên cả nước, trong đó từng xảy ra tại Hà Tĩnh.
Ngày 3/8/2020, Tòa án nhân dân huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh) đưa ra xét xử vụ án Tranh chấp vật nuôi giữa gia đình ông Dương Đức Hơn (SN 1977, trú xã Lưu Vĩnh Sơn) và người bị khởi kiện là ông Hoàng Sĩ Cương (SN 1951, trú xã Thạch Xuân).
Hai người đàn ông ở huyện Thạch Hà kéo nhau ra tòa để tranh chấp vật nuôi hồi tháng 8/2020 (Ảnh: Hà Phương).
Theo cáo trạng, gia đình ông Hơn có 9 con bò, được nuôi thả ở khu vực Đá Dóc, thôn Xuân Sơn, xã Lưu Vĩnh Sơn, huyện Thạch Hà.
Chiều tối 7/5/2020, sau khi lùa bò về, ông Hơn thấy thiếu 3 con (2 bò cái và 1 con bê (me). Thời điểm bị mất, 1 con bò đã mang thai gần 9 tháng.
Đến ngày 12/5/2020, con trai ông Hơn phát hiện đàn bò của ông Cương có 3 con có nhiều điểm tương đồng với vật nuôi của gia đình thất lạc lâu nay nên gọi điện báo cho bố.
Giữa gia đình 2 bên đã nhiều lần gặp nhau, thương thảo để xác định chủ nhân đích thực của 3 con bò nêu trên nhưng đều không có kết quả.
Do đó, ông Hơn làm đơn khởi kiện lên TAND huyện Thạch Hà với yêu cầu buộc ông Cương trả lại 4 con bò gồm: 2 con bò cái, 1 con me đực và 1 con me cái (được sinh ra trong thời gian ông Cương nuôi giữ, khoảng đầu tháng 6/2020). Tổng giá trị 4 con vật được định giá gần 40 triệu đồng.
Trong vụ việc này, ông Cương liên tục thay đổi lời khai về nguồn gốc của 2 con me. Hội đồng xét xử nhận xét giữa lời khai của ông này với độ tuổi thực tế của 2 con me có sự mâu thuẫn.
Tòa án chấp thuận áp dụng phương pháp truyền thống đưa 2 đàn bò của 2 gia đình ra 2 bãi trống và 4 vật nuôi về đàn nào, sẽ xác định quyền sở hữu của người đó theo đề nghị của ông Hơn. Tuy nhiên, bị đơn Cương không đồng tình với cách giải quyết này. Ông Cương đề xuất lấy mẫu phẩm của bò đi giám định ADN.
Việc thả rông trâu, bò của người dân dẫn đến nhiều chuyện bi hài (Ảnh: Dương Nguyên).
Để xác định người chủ đàn bò, cơ quan chức năng đã lấy mẫu từ bò cái được ông Cương nuôi giữ (ký hiệu M1) và con me của nhà ông Hơn (ký hiệu M2) để giám định ADN. Kết quả cho thấy, mẫu bò M1 có quan hệ huyết thống mẹ con với mẫu bò M2 với xác suất hơn 99%.
Từ đó, Hội đồng xét xử cho rằng có đủ cơ sở khẳng định 3 con bò đang tranh chấp thuộc sở hữu của gia đình ông Hơn. Tòa sau đó buộc ông Cương trả lại 3 con bò đang tranh chấp cho ông Hơn.
Tòa xem xét việc ông Cương đã xác nhận con me cái (sinh đầu tháng 6) do một trong 2 con bò cái đẻ ra nên đương nhiên vật nuôi này được công nhận là tài sản của ông Hơn.
Trường hợp ông Cương làm mất hoặc gây thiệt hại đối với một trong 4 vật nuôi, phải đền bù bằng tiền trị giá tương ứng với mỗi con bị mất.
Mặt khác, ông Hơn có nghĩa vụ trả cho bị đơn hơn 2,4 triệu đồng tiền công chăn dắt. Ngược lại, ông Cương đưa cho ông Hơn 7,5 triệu đồng chi phí giám định. Như vậy, tổng số tiền ông Cương buộc phải trả hơn 5 triệu đồng.
Tương tự, vụ việc 2 bên tranh chấp bò không có kết quả, phải nhờ đến tòa án phân xử cũng từng xảy ra ở nhiều địa phương Nghệ An, Thanh Hóa, Đà Nẵng… Để tìm chủ sở hữu của con bò đang tranh chấp, cơ quan chức năng đều phải lấy mẫu ADN để làm căn cứ xác định.
* Tên một số nhân vật đã được thay đổi.
" alt=""/>Một con trâu 2 chủ giành giật: Nếu giám định ADN để tòa phân xử sẽ thế nào?Một hôm, ông Ngọc nghe tin bố mẹ đi hỏi vợ cho mình. Ông hỏi thì được gia đình cho biết đang đi hỏi người con gái tên Lâm Thị Hương ở cùng xã. Biết bố mẹ chọn đúng cô gái mình có cảm tình, ông Ngọc lặng im, mừng như mở cờ trong bụng.
Biết tin có gia đình đến hỏi cưới mình, bà Hương bối rối. Bà không muốn kết đôi với người đàn ông xa lạ tên Ngọc. Thậm chí những thông tin về ông khiến bà sợ hãi.
Tuy nhiên, người lớn đã quyết, bà phải vâng lời. Đến hôm dạm ngõ, bà Hương mới biết mặt người sẽ trở thành chồng mình. Lúc này, bà phát hiện những điều mình được nghe về ông đều không đúng sự thật.
Ông Ngọc không ốm tong teo, xấu trai như lời kể của em trai bà. Thế nhưng với bà, ông Ngọc vẫn là người đàn ông xa lạ. Bà không có chút ấn tượng hay cảm tình nào với ông.
Năm 1979, khi ông Ngọc và bà Hương chuẩn bị tổ chức đám cưới thì chiến tranh biên giới Tây Nam nổ ra. Pol Pot tràn qua biên giới, ông Ngọc theo gia đình chạy giặc xuống tận Cà Mau.
Không có bà con ở tỉnh xa, gia đình bà Hương không chạy giặc mà trụ lại Đồng Tháp. Suốt thời xa cách, vì chưa có tình cảm nên ông bà không nhớ nhung, lưu luyến nhau.
Thậm chí bà Hương còn khóc, đòi mẹ trả sính lễ, không lấy ông Ngọc nữa. Bà kể: “Lúc đó, tôi chưa yêu ông ấy nên không thương nhớ gì. Ở quê, tôi nghe người ta nói mẹ ông ấy khó lắm nên sợ đến nỗi về nhà khóc, xin mẹ trả lại sính lễ, không lấy ông ấy nữa.
Mẹ tôi nói: “Con chưa làm dâu sao biết người ta khó. Khó hay không là do mình”. Nghe vậy, tôi cũng im. Nhưng sau đó, lại có người kể bố ông ấy cũng khó. Tôi lại khóc vì sợ cảnh làm dâu ở gia đình có bố mẹ chồng khó tính”.
Khi Pol Pot bị đẩy lùi, ông Ngọc trở lại Đồng Tháp và gặp lại bà Hương thông qua người từng mai mối cho mình. Gặp lại người xưa sau thời gian chạy giặc, ông Ngọc bỗng nhiên có tình cảm, yêu thương bà.
Tuy vậy, tình cảm ấy không khiến bà Hương ấn tượng hay có những rung động đầu đời. Song, hai người vẫn tổ chức đám cưới như đã hẹn từ trước.
Ngày nhà trai đến rước dâu, bà Hương đứng khóc một mình. Kết hôn không có tình yêu nên dẫu đã về nhà chồng, bà Hương vẫn buồn bã. Những ngày đầu làm dâu, chiều đến, bà lại ra sau nhà, trông về nhà mẹ đẻ và khóc.
Vết gợn cuối đời
Cưới vợ, ông Ngọc được gia đình cho ra ở riêng. Vợ chồng ông cắt lá, chặt cây dựng tạm căn nhà ọp ẹp, liên tục lắc lư mỗi khi gió bão thổi về. Ngày ngày, ông ra ruộng trồng lúa, bà Hương ở nhà lo cơm nước, giúp mẹ chồng nuôi heo để tăng thu nhập.
Sống chung một thời gian, thấy ông Ngọc vất vả chăm lo cho mình, bà dần thương rồi yêu chồng lúc nào không biết. Cưới nhau không lâu, bà Hương mang thai nhưng sinh khó rồi mất đứa con đầu lòng.
Sau đó, bà tiếp tục mang thai. Sinh con, vợ chồng ông Ngọc càng thêm thắt ngặt. Có thời điểm, ông bà khó khăn đến nỗi chỉ có thể rang muối hột lên cho con ăn với cơm.
Dẫu vậy, ông bà vẫn sống với nhau yên ấm, hạnh phúc. Cả hai chưa một lần khiến cuộc sống vợ chồng căng thẳng cho đến khi bà Hương phát hiện bức thư lạ và chuyện ông Ngọc đi uống bia ôm.
Một lần, trong lúc quét sân, bà Hương nhặt được bức thư ghi dòng chữ: “Chồng chị làm tôi có bầu. Hẹn chị đến gặp để tôi đưa ra bằng chứng”. Đọc lá thư, bà Hương nổi cơn ghen, chất vấn chồng.
Tuy nhiên, sau đó bà bình tĩnh, nghe lời khuyên can của gia đình. Bà tin đây có thể là một vụ dàn cảnh để cướp tài sản. Bà quyết định không đến chỗ hẹn và lặng lẽ quan sát chồng.
Quả thật sau đó, bà không phát hiện được gì và cũng không thấy ai gửi thư nữa. Từ đó, bà tin tưởng, yêu thương chồng hết mực.
Thế nhưng mấy năm gần đây, bà bất ngờ phát hiện ông Ngọc sinh tật đi uống bia ôm. Bà kể: “Lần đó, tôi về nhà mẹ ruột chơi. Lúc này, anh ruột mời tôi uống bia nhưng tôi từ chối. Thế rồi anh ấy nói sao em không uống, chứ chồng em đi bia ôm, uống bia nhiều lắm.
Hóa ra, chồng và anh ruột tôi đi bia ôm cùng một địa chỉ. Về nhà, hai vợ chồng cãi nhau. Tôi nói: “Mình lớn tuổi rồi, ngồi sui rồi sao lại đi mấy cái đó. Đi vậy rồi làm sao dạy con trai, con rể được…”. Từ đó, ông nghe lời tôi, không đi nữa”.
Nghe vợ kể, ông Ngọc thú nhận đó là lần đầu tiên mình đi bia ôm. Tuy vậy, ông quả quyết chỉ đi một lần cho biết sau khi được bạn bè rủ rê, mời mọc. Sau khi khiến vợ giận, ông đã kiên quyết từ bỏ. Từ đó, hạnh phúc gia đình ông lại êm ấm như thuở xưa.
Cuối chương trình, ông Ngọc gửi cho vợ lá thư tay đầy xúc động. Trong thư, ông gợi nhắc những ngày tháng cơ cực, thức khuya dậy sớm của hai vợ chồng. Cuối cùng, ông gửi đến bà Hương lời cám ơn sâu sắc khiến bà xúc động rơi nước mắt.